Quê
Hương Không Trở Lại
Quê
Hương mấy buổi tà dương,
Một
mùa chinh chiến bên đường xương rơi.
Ai
gây khói lửa tơi bời,
Nhà
tan người khóc cuộc đời hoang mang.
Quê
hương một sáng tinh mơ,
Khói
tan lửa tắt ngọn cờ lung linh.
Nghẹn
ngào bao đấng sinh linh,
Đầu
rừng xó núi bỏ mình vì đâu?
Anh
hùng bất khuất quân thù,
Nằm
yên một cõi âm u tháng ngày.
Chí
khí theo gió tung bay,
Một
cơn gió lốc lung lay bóng cờ.
Có đàn
chim nhạn thờ ơ,
Bên
trời tung cánh mịt mờ khói sương.
Chim
bay chẳng hẹn ngày về,
Trông
xa thăm thẳm tình quê mịt mùng.
Nào
người chìm đắm biển đông,
Nào
người lận đận muôn trùng sóng xô.
Anh
còn luyến chút tình quê,
Ra đi
một sáng ê chề sương mai.
Nhớ
ai trằn trọc đêm dài,
Bao
năm trôi nổi miệt mài viễn phương.
Cánh
hoa sương đọng tình thương,
Âm
thầm khoe sắc góc vườn bơ vơ.
Thẫn
thờ tưởng nhớ ngày thơ,
Dừng
chân phiêu lãng bơ phờ tóc mai.
Cánh
chim bay chẳng trở về,
Bụi
trần đã nhuốm tình quê bẽ bàng.
Giọt
sương rụng xuống đồi hoang,
Nhớ
người ngày ấy, thu sang lạnh lùng.
HHD
2014
No comments:
Post a Comment