Monday, May 29, 2017

Họa Thơ Nhượng Tống


VÔ ĐỀ
 Dưới bức màn sương chợt nhớ em,
 Bồi hồi hàng lệ gạt đương đêm.
 Lòng thề sắt đá dầu không chuyển,
 Mộng cách non sông chửa dễ tìm!
 Tả hận từng phen quăng ngọn bút,
 Thêu sầu xin chớ mượn đường kim,
 Phải chăng giờ trước song thu lạnh,
 Em cũng ngồi trông bóng nguyệt chìm.
 NHƯỢNG TỐNG HOÀNG PHẠM TRÂN
 (Hà Nội Tân Văn, 12 -3- 1940)

Mãi Nhớ
Năm tháng tàn phai mãi nhớ em,
Cuộc đời bươm trải suốt ngày đêm.
Vóc hình thân mến chưa mờ nhạt,
Tâm sự thương yêu vẫn đến tìm.
Thiên thượng nhân gian mong thấy bóng,
Hồ thâm hải khoát tưởng mò kim.
Tâm tư khắc khoải bao thời khắc,
Mái tóc điểm sương bóng tối chìm.

HHD 8-11-15


Lời Tù Nhân

Này đây một nửa rừng sao,
Này đây một nửa xanh xao trăng gầy.
Đêm nằm mộng thấy trời mây,
Gió đưa mây trở về xây mộng tình.
Mười năm anh đã xa mình, 
Mười năm mòn mỏi tình sinh u hoài...
Thân trai nợ nước hai vai
Thân tù một cõi vì ai hận sầu ?
Non sông gấm dệt còn đâu ?
Chung thân làm lũ quỷ sầu trên non.
Còn chăng nửa mảnh tình son
Đêm nay bỗng thấy tình còn lênh đênh.

bn

Tráng sĩ

Quán trọ dừng chân bỗng nhớ em
Mắt buồn anh tưởng ánh sao đêm
Chí quyết xả thân đền nợ nước
Tình riêng vương vấn biết đâu tìm
Trăng sáng đêm trường mài bảo kiếm 
Quê nhà  ngày bạn chỉ cùng kim
Đã để  tình nhà sau nợ nước
Ngại chi bảy nổi vơi ba chìm

                       Thanh Lam (29-08-15)

Phải Quên

Sương trắng ngoài hiên phủ tóc em
Hững hờ vạt áo ướt sương đêm
Tình sâu nhưng biết làm sao nói
Nghĩa nặng xem ra chẳng thể tìm
Nhục nước bao lần buông ngòi bút
Nợ nhà nhiều lúc đáy mò kim
Thôi đành ngoảnh lại bao lưu luyến
Vong quốc tình riêng ắt phải chìm

Bá Nha
30/08/2015


0 comments:

Post a Comment